Cha nhớ có lần đã đọc được rằng một số người sử dụng ngôn ngữ để che giấu ý nghĩ, nhưng theo kinh nghiệm của cha thì nhiều người sử dụng ngôn ngữ mà không nghĩ.
Lời hội thoại của một doanh nhân phải được chi phối bởi ít các quy tắc hơn và các quy tắc đơn giản hơn so với các hình thức họp mặt khác của loài người. Đó là
Có một số điều để nói.
Nói đi.
Đừng nói nữa.
Bắt đầu nói trước khi biết mình muốn nói gì và vẫn tiếp tục cho đến khi nói xong có thể khiến một thương gia rơi vào cảnh bị kiện cáo hoặc một nhà tế bần, và kiện cáo là con đường tắt dẫn đến nhà tế bần. Cha vẫn duy trì một phòng pháp lý ở đây, việc này khiến cha tốn khá nhiều tiền, nhưng nó giúp cha không bị dính đến pháp luật.
Sẽ chẳng có vấn đề gì khi con gọi điện cho một cô gái hoặc nói chuyện với bạn bè sau bữa tối để dẫn dắt một mẩu hội thoại như là chuyến đi dã ngoại ngày chủ nhật của trường, có dừng đôi chỗ để hái hoa; nhưng ở văn phòng, câu cú của con phải là những câu ngắn nhất có thể giữa các đoạn dừng. Bỏ qua phần giới thiệu và kết thúc, và dừng lại trước khi con sang vấn đề thứ hai. Con cần phải giảng những bài thuyết giáo ngắn để nắm được kẻ có tội; ngay bản thân những người trợ tế cũng không tin là họ cần những bài thuyết giáo dài. Hãy nói về kẻ ngốc trước và về phụ nữ sau cùng. Miếng thịt luôn ở giữa cái bánh xăng-đuých. Đương nhiên, một lớp bơ mỏng ở bên nào của cái bánh cũng sẽ không gây hại gì nếu nó được dùng cho một người thích bơ.
Cũng cần phải nhớ rằng, để tỏ vẻ khôn ngoan dễ hơn là để nói ra những lời thông thái. Hãy nói ít hơn người khác và nghe nhiều hơn nói; bởi vì khi một người đang nghe, anh ta sẽ không nói về bản thân nữa, và đang làm thỏa mãn cái người đang nói về bản thân mình. Với hầu hết đàn ông, hãy là một người biết lắng nghe, và với hầu hết phụ nữ, hãy cung cấp cho họ đủ giấy viết, họ sẽ nói tất cả những gì họ biết. Đồng tiền biết nói -- nhưng chỉ khi người có nó là một kẻ lắm lời, và khi đó ấn tượng nó gây ra thật đáng khó chịu. Đói nghèo cũng biết nói, nhưng không ai muốn nghe nó nói gì.